Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi
Phan_28
À cũng phải mấy từ đó thật vô nghĩa và em cũng biết nó chẳng
hề làm anh bận tâm, nhưng khi đọc những dòng này thì anh hãy nhớ nó nhé! *cười*
anh còn nhớ ngày đầu tiên em gặp anh không, chắc là không đâu nhỉ chỉ mình em
nhớ và “khắc cốt ghi tâm” thôi...chắc anh không tin em yêu anh ngay từ cái nhìn
đầu tiên đâu nhưng với em đó là sự thật không thì chí ít cũng là thích hay “cảm
nắng” không biết vì sao em lại bị cuốn hút bởi anh nhỉ, vẻ lạnh lùng cao ngạo
chăng? Nhưng điều đó có lẽ với anh không quan trọng đâu, em biết!
Em nhớ những lần em đưa anh vào viện, toàn là anh tự hành hạ bản thân rồi cuốn
em theo “hành xác” em thôi nhưng là em tự nguyện, và cũng chẳng biết bao nhiêu
lần anh tự làm đau bản thân em biết và em cũng chỉ biết chăm sóc cho những vết
thương trên da thịt ấy nhưng càng ngày những vết thương của anh lại dày xéo con
tim của em...em đã khóc, khóc rất nhiều cái này chắc chắn anh cũng chẳng hề
biết cũng chẳng muốn bận tâm vì em chẳng là gì trong mắt anh
Em xin lỗi, em xin lỗi vì đã một phần phá đi hạnh phúc của anh, em xin lỗi anh
rất rất nhiều...
Em xin lỗi vì em quá ích kỉ em cứ nghĩ chúng ta kết hôn rồi em có thể ở bên
anh, thay thế được hình bóng chị ấy hay có thể làm người thay thế em cũng bằng
lòng! Ngày cưới của chúng ta em rất vui thật đấy nhưng em không biết rằng chính
em lại làm tổn thương anh, làm đau anh người em yêu nhất
Em còn nhớ như in câu nói của anh rằng anh chỉ có thể xin lỗi em mà thôi, từ
ngày trở về từ viện anh đã quan tâm em chăm sóc em em cảm thấy rất biết ơn và
hạnh phúc mặc dù em biết anh chỉ coi em là một cô em gái đơn thuần không hơn
không kém, em hiểu em hiểu tất cả!!! Và em cũng biết anh còn yêu chị Ji rất
nhiều và chị ấy cũng vậy...em xin lỗi đã chen ngang vào hai người, vậy thì giờ
anh hãy đến với chị ấy, chăm sóc chị ấy bù lại tất cả những gì trong thời gian qua
anh không thể làm và làm thay em, em mong anh có thể mang đến cho chị ấy hạnh
phúc yêu thương chị ấy...những gì anh đã làm cho em em sẽ nhớ, nhớ trọn đời
này!!
Lúc anh đọc đến đây chắc máy bay cũng chuẩn bị cất cánh, anh đi nhé nhớ giữ gìn
sức khỏe, anh chị phải thật hạnh phúc đó
Em chỉ xin anh nói một lần duy nhất thôi
VỢ YÊU CHỒNG”
Hắn đứng bật giậy định xuống máy bay nhưng đã quá muộn, nhìn những nét chữ một
phần bị nhòe đi bởi nước mắt hắn hiểu NH đã khóc rất nhiều vì cậu, và cậu đã
mang tổn thương đến cô ấy...
“Em chính thức đá anh rồi đấy” giờ cậu đã hiểu hết những tin nhắn này, duy nhất
chỉ một điều cậu không biết ở cuối thư một góc nhỏ bên trái có dòng chữ ngay
ngắn và nhòe đi nhiều nhất không nhìn rõ chữ
“Chỉ khi thoảng thôi, anh có thể nhớ tới em không?”
Đó có thể là những gì mà NH mong ở cậu nhưng cậu không hề biết bức thư bị cậu
nắm chặt muốn nát móng tay bấm vào da thịt tưởng chừng da ở tay có thể trộn lẫn
với giấy của bức thư.
“anh xin lỗi em NH và cũng cảm ơn em”
NH nhìn lên bầu trời đầy sao, ngước nhìn ánh sáng mập mờ của chiếc máy bay chở
hắn đi...đi ra khỏi cuộc đời cô, nước mắt cô tuôn lã chã nhưng môi vẫn nở nụ
cười
“câu hỏi đó em có câu trả lời không anh”
Có lẽ hắn sẽ chẳng thể trả lời cô rồi, vì cậu còn chưa hề nhìn thấy nhưng thâm
tâm cậu cậu luôn nhớ đến người con gái đã hi sinh quá nhiều vì cậu,...cậu muốn
bù đắp cho cô bằng tình thương của mình nhưng cậu không thể!
“Sẽ có một người con trai khác thay anh yêu em”
Hắn thầm nghĩ nhìn ra khung trời duy nhất có một màu đen, còn NH cô bất giác nở
một nụ cười có lẽ cô cảm nhận được những lời hắn nói...
CHAP 91:
*tại bệnh viện JKay:
Nó chỉ bị ngất thôi nhưng mà Khải khăng khăng nó có biểu hiện lạ, còn về phần
nó đã tỉnh nhưng vẫn vằm im nghĩ về những cảm nhận của mình về căn bệnh đang
gặp phải.
“Đầu tiên là mất cảm giác dạo gần đây thần kinh vận động mình yếu dần đầu tuần
có biểu hiện chán ăn và mất hoàn toàn vị giác...hôm nay mình lại không nghe rõ
anh Khải nói gì chỉ mập mờ, nghe được vài từ THÍNH GIÁC ôi không”
Trong đầu nó một cuộc chiến tranh nội tâm bùng nổ với nhiều hướng suy nghĩ khác
nhau về tình trạng của bản thân...đã quá tệ nhưng nó vẫn chưa hề biết chảy máu
cam cũng là một trong số đó
Trong phòng bác sĩ phụ trách việc chăm sóc theo dõi bệnh tình nó - cụ thể là
chú ruột nó (em của ba nó-ông An)
-bệnh tình của Hiểu Nhi đã vượt tầm kiểm soát của chú rồi
-chú nói vậy là sao?_ Khải sau thời gian khăng khăng nói à không “kể lể” bệnh
tình và biểu hiện khác lạ bữa nay.
-chú không tin đó là sự thật nhưng có lẽ thời gian của con bé không còn lâu
đâu, có lẽ giờ con bé đã mất vị giác và mất dần vị giác rồi...chảy máu cam đã
nói lên điều đó, dần dần khứu giác của con bé cũng sẽ mất_chú nó ôm đầu bất lực
-chú nói gì vậy, không phải bệnh nó sẽ chữa khỏi sao, chú đã nói như vậy mà,
CHÚ NÓI ĐI_Khải hét lên giận giữ không tin vào tai của mình cậu đang mong cậu
giống nó chỉ là thính giác có vấn đề mà thôi...nó không thể chết.
Chợt cánh cửa phòng mở ra là ba cậu
-là ba đã nhờ chú con nói vậy với con bé và con Khải à, ba không thể để con bé
biết nó sẽ..._một giọt nước mắt chảy ra trên gương mặt hốc hác những vết nhăn
dần xô lại với nhau vì tuổi tác. Ông đã già...và ông rất thương đứa con của
mình
-không thể, nó còn quá nhỏ con còn chưa chăm sóc nó chưa bù đắp cho nó quãng
thời gian không có con ở bên mà, không thể ba ơi cả chú nữa hai người tìm cách
gì đi, nó có cần máu không hay các giây thần kinh nó cần gì hãy lấy tất cả của
con, con cần nó sống, nó...nó_Khải thẫn thờ gào lên ôm lấy tay chú cậu, “cầu
xin” cậu như muốn òa khóc đứa em gái bé nhỏ của cậu sắp từ bỏ cậu đi sao, vậy
để cậu đi thay nó miễn nó được sống nó đã chịu quá nhiều uất ức và mất mát.
Bầu không khí như ngưng tụ lại trong im lặng, Jan, Quân, BA, Khánh và cả hắn
nữa đứng im như tượng không nhúc nhích họ đang vận động hết chất xám dùng hết
IQ của bản thân sắp xếp lại những gì họ nghe từ đầu tới giờ nhưng mọi thứ cứ
rối tung cả lên...bộ óc thiên tài đi đâu hết rồi???
CẠCH!!! Cửa bật mở ông An sửng sốt, tay run run cầm núm cửa...nhìn phía sau hắn
và chỉ nhìn về hướng ấy coi tụi hắn không tồn tại. Tròng mắt ông nặng trĩu,
chân không đứng vững nổi nhìn thấy ông như vậy Khải mới vững tâm bước ra ngoài
xem chuyện gì
-Jiii_chữ Ji kéo dài nhìn nó đang trên chiếc xe lăn Khải mua cho nó để nó dễ
dàng đi lại
Nó chẳng nói gì nhìn Khải rồi lảng sang nhìn Jan ánh mắt trách móc
-tao tưởng mày quên sự tồn tại của tao rồi, chị và cả hai à ba anh nữa_nó định
coi như không quen biết hắn nhưng giờ thì chẳng có nghĩa lí gì, hắn đã có vợ
điều đó nó biết rõ và không có gì phải né tránh sự thật...nó không phải người
như vậy
Jan mắt rưng rưng sắp khóc, mắt đỏ hoe cố nuốt nước mắt vào trong cô hiểu à
không tất cả đều hiểu nó đã nghe thấy và không muốn nhắc đến, nó đã muốn thì cô
sẽ “hợp tác”
-con nhỏ này vì tiễn mày hôm đó tao lo quá định cùng chị BA định lẻn đến Mĩ
luôn không ngờ lại bị tai nạn, tao mới tỉnh hôm qua đó nhìn thấy gì đây
không_Jan vén tóc lên miếng gạc trắng vẫn còn ở đó, Jan thả tóc để che đi phần
gạc và đoạn tóc bị cắt đi, giả khóc vì bị trách oan
-chị may mắn hơn là chỉ bị “gãy” vài chỗ tỉnh sớm hơn Jan_BA cũng góp vui. Nó
lườm nhẹ 2 người rồi quay sang Khánh và Quân
-hiii, em biết là bọn anh phải ở lại chăm sóc cho họ mà, chỉ có Duy rảnh rỗi
nhất ở với NH thôi_biết mình lỡ lời Quân im bặt, biết mình không nên ở lại hắn
khẽ liếc sang nó rồi bỏ đi lên tầng thượng mở bao thuốc ra, châm lửa 1 làn khói
mỏng trắng xóa hiện ra phả vào không khí, hắn đã hút thuốc từ ngày chia tay nó,
thuốc có thể giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
-thuốc lá không tốt cho sức khỏe, Ji đã từng nói tôi như vậy_Khải với tay lấy
điếu thuốc của hắn ném xuống đất dùng chân dẫm nát mạnh tới nỗi tưởng chừng như
Khải muốn dẫm nát cả hắn. Có đôi chút khó chịu nhưng giờ hắn không có tâm trạng
mà so đo với Khải nữa, vì Khải nói đúng “thuốc lá không tốt cho sức khỏe”
CHAP 92:
-sao cậu lại đến đây còn NH thì sao_sau một hồi im lặng Khải lại bắt chuyện
trước
-chúng tôi chia tay rồi
-cậu coi hôn nhân là trò sao, chia tay ư cậu điên à
-tôi và NH chưa đăng kí kết hôn_nói đến đây hắn cười buồn, NH không nhắc tới
chuyện đăng kí kết hôn hẳn là có nguyên do vậy mà cậu không nghĩ ra...
Khải nắm chặt tay cố giữ bình tĩnh
-cậu coi NH là cái qoái gì vậy, giờ lại đòi chia tay với NH sao, cậu có còn là
đàn ông không hả_Khải gằn lên giận giữ, hơi nóng bắt đầu tỏa ra
-là cô ấy muốn vậy anh không hiểu được đâu
Hắn lẳng lặng bỏ đi, để lại mình Khải đứng như trời trồng
-à phải rồi chuyện lúc nãy là như thế nào_hắn bỗng cất tiếng làm Khải muốn rớt
tim ra khỏi lồng ngực...cười buồn nhìn bầu trời về đêm lòng nặng trĩu
-là những gì cậu nghe thấy_hắn cứ mong những gì mình nghe là sai cậu cứ mong
Khải sẽ nói rằng “chẳng có chuyện gì cả, tất cả chỉ là đùa đùa” nhưng không tất
cả đều là sự thật...một sự thật đến nhói lòng. Mắt cậu đỏ dần bước đi rồi khuất
hẳn.
Hắn đi qua phòng nó, thấy cửa khép hờ nhìn vào trong nó đã chìm sâu trong giấc
ngủ “Ji ơi, em gầy đi nhiều quá” hắn lại gầy nhìn khuôn mặt nó nhớ nụ cười hiếm
hoi vẻ lạnh lùng ban đầu khi hắn mới gặp, người con gái đang năm kia là người
đã rời bỏ cậu mà đi...trong khi đó đã cướp mất trái tim của cậu... hắn sai hắn
có thể sửa nhưng sao nó chưa bao giờ để hắn phải giải thích, cưới NH một phần
vì “trách nhiệm” còn thứ khiến cậu làm như vậy là “vì nó, vì hắn giận nó...muốn
ghét nó người mà hắn yêu nhất” nhưng rồi sao? Hắn lại sắp tuột mất tay nó
rồi...thử hỏi hắn phải làm sao đây
Nó chưa ngủ mắt nhắm nghiền lại khi nghe thấy tiếng chân của ai đó, không có
cảm giác hơi ấm hay lành lạnh nhưng nó vẫn có thể thấy có 1 chất lỏng vừa rơi
xuống tay nó...và nó hiểu hắn đau khóc...vì nó.
“Nó nhớ lại chuyện ban nãy khi hắn bỏ đi, Jan đã kéo nó vào phòng và đưa cho nó
1 bức thư khá là đẹp (theo nhận xét của nó).
-gì vậy
-tao biết tao làm con mày, mày mở ra xem đi là của NH nhờ tao đưa mày
Nghe tới tên NH nó có chút bối rối không biết có nên mở hay không, và lí do hắn
đến đây là gì sao NH lại không đi cùng đó là vợ cậu mà.
Cũng giống như những gì hắn thấy khi mở bức thư ra, hàng chữ đều đẹp của NH
“Chị Ji thân mến!
Có lẽ chị đang không biết vì sao em lại gửi thư cho chị phải không? Em cũng có
thể đoán ra được
Em biết bệnh tình chị đã trở nặng hơn trước mặc dù em cũng không biết rõ chị
đang mắc bệnh gì nhưng em mong chị có thể sớm hồi phục.
Chị biết không đã có một thời gian em rất ghét chị vì chính chị đã làm anh Duy
đau khổ, thời gian em ở bên anh ấy có lẽ không thể bằng thời gian hai người bên
nhau nhưng em tự tin rằng tình yêu em trao cho anh ấy cũng không thể kém chị”
Nhìn thấy những vết mực bị nhòe đi một vài phần, nó biết NH đã khóc...nó cũng
hiểu chứ nhìn cách NH đối xử với hắn là đủ hiểu NH quan tâm và yêu thương hắn
tới mức nào có khi còn hơn cả nó...
“Nhưng anh ấy chưa một lần nào ngó ngàng tới em, chỉ khi đến hôn lễ em nhập
viện và mất con từ đó anh ấy mới không coi em “như người vô hình” như trước
nữa...cũng nhờ vậy mà em biết nỗi đau mất mát của bản thân với một thứ quan
trong là như thế nào, em mất con nỗi đau đó không thể nào diễn tả thành lời nữa
nhưng rồi em cũng đã hiểu rằng hai anh chị cũng từng cảm thấy như vậy khi mất
nhau...và người gây ra lại chính là em, em xin lỗi
Có lẽ chị không biết thời gian nửa năm chị “chết giả” anh ấy đã khó khăn để
vượt qua như thế nào đâu, mục tiêu duy nhất để anh ấy tiếp tục duy trì sự sống
và đến công ty làm việc là vì chị...là vì muốn chị ở trên trời cao thấy anh ấy
vẫn sống thật tốt, và anh ấy không muốn chị buồn, không muốn chị khóc khi không
có anh ấy ở bên...em xin lỗi vì lần đó em đã tung tin rằng anh Duy có tình cảm
với em và đã quên chị, em xin lỗi chỉ vì em đã lỡ yêu anh ấy...có lẽ chị cũng
hiểu “yêu” là như thế nào, tình cảm đó không do em lựa chọn, em xin lỗi vì em
ích kỉ đã muốn anh ấy là của riêng em”
Đọc đến đây nước mắt nó trào ra một phần biết được sự thật và một phần nữa nó khóc
vì NH...NH đã quá đau khổ khi yêu hắn, cũng có thể ai yêu hắn cũng sẽ gặp đau
đớn nỗi đau giằng xé thấu tận tim gan, vậy mà nó đã từng cảm thấy khinh bỉ tình
yêu của NH dành cho hắn...
“Chị còn nhớ cái ngày hai anh chị cãi nhau đứng trước cửa nhà anh Duy không? Vì
biết anh chị đang có chút mâu thuẫn...em xin lỗi em đã nói dối chị đúng là em
đã đến nhà anh Duy ở thật nhưng những ngày em sống ở đó thì anh Duy ở nhà
Key...cũng chính hôm đó là lần duy nhất anh ấy bước vào nhà và nốc rượu...trong
cơn say anh ấy tưởng nhầm em là chị nên đã (...) là em tự nguyện nên anh ấy
không có lỗi...em mong chị có thể tha thứ cho anh ấy vì tất cả....vì tình yêu
anh ấy dành cho chị không hề phai nhòa!
Anh ấy là một người đàn ông tốt nhất mà em đã từng gặp có lẽ em sẽ không thể
quên nhanh được nhưng em sẽ cố gắng...
Còn nữa chị Ji ơi, thực sự em rất quý chị ngay từ lần gặp đầu tiên em nói thực
lòng đó,...em xin lỗi có thể em đã làm những việc đáng “khinh” với người đời họ
nghĩ sao về em cũng được nhưng với chị em mong chị chỉ nhớ tới Nhật Hạ của
trước kia chứ không phải bây giờ chị nhé!
Em sẽ luôn cầu nguyện cho anh chị được hạnh phúc
Một lần nữa em xin lỗi vì tất cả, ngàn lần xin lỗi chị
Kí tên:
Nhật Hạ”
~~>.<~~
Trở về hiện tại, mặt nó đã ướt đẫm từ lâu đợi cho hắn đi khuất rồi nó mới bắt
đầu nghĩ về tất cả nghĩ về lá thư đương nhiên là nghĩ về NH nữa.
Nó phải làm sao đây, nếu có thể lựa chọn lại thì thà nó cứ không biết sự thật
đi như vậy nó sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn và NH cũng sẽ không bị tổn thương đến như
vậy...nó tự giận bản thân mình, giận cảm giác của mình và giận chính trái tim
của nó lại bắt đầu thổn thức vì hắn. Nó đã hết yêu đâu, đúng hơn là tình yêu
của nó vẫn còn đó nó chỉ cất gọn vào một góc ở trong trái tim mình nhưng giờ
thì sao cái tình cảm đó đã bắt đầu “nổi dậy”...nó khóc khóc mãi rồi chìm vào
giấc ngủ lúc nào không hay
Jan và BA nằm bên giường bên cạnh, kín đáo quan sát tất cả thấy nó đã ngủ sau 1
trận khóc “như mưa” hai người nhìn nhau ra hiệu lẻn ra ngoài
-NH làm vậy thật sao_BA bất ngờ trước câu chuyện của Jan (Jan vừa kể lại bức
thư của NH và nội dung trong đó cho BA)
-có lẽ cô ta cũng không xấu như những gì chúng ta tưởng, còn anh Duy và Ji biết
làm sao đây_Jan băn khoăn đan tay vào nhau thở dài
-chuyện này họ phải tự giải quyết với nhau thôi chúng ta không thể giúp
được...nhưng bệnh tình của Ji, những gì mà mình nghe thấy là sao
-em đã hỏi anh Khải, anh ấy nói là thật_vai Jan run run tay bấu chặt vào nhau,
BA nghe vậy cũng bắt đầu không kìm được nước mắt ôm lấy Jan...họ khóc trong đêm
tối...vì nó.
Ở bên ngoài bệnh viện, có 6 người đàn ông nói chuyện với nhau là chú nó,ông An,
Khải, Quân, Khánh, Duy. Không khí có vẻ căng thẳng trong 1 quán nước nhỏ bên
vỉa hè...trên tay ai cũng cầm 1 ly trà nóng “đàm đạo”
Nhấp một ngụm trà nóng tay ông An run run ruột gan rối bời, với ánh đèn điện và
từ quán trà có thể nhận rõ nét mặt chưa đầy muộn phiền của 6 người họ
-mọi người cho cháu biết về bệnh tình của con bé đi_Quân nói giọng có vẻ run
run
Ông An mặt biến sắc khi nói về vấn đề này mặc dù ông biết chắc chắn họ gọi ông
ra đây là vì bệnh tình của nó và những gì họ đã nghe ban nãy. Mắt ông nhắm lại
cố cho tay và người không run lên nhưng chân ông lại run lên bần bật, nước mắt
ông muốn trào ra ngay lập tức.
CHAP 93:
-con bé sẽ không sống được lâu, bệnh đã chuyển biến quá xấu rồi_biết anh trai
mình không thể nói gì lúc này chú nó lên tiếng thay
Sự im lặng lại một lần nữa bao trùm, có lẽ đêm nay là một ngày khó khăn đối với
tất cả chỉ riêng mình nó đang chìm vô giấc ngủ mà không hẳn là một giấc ngủ
thông thường và một giấc mơ đẹp
“Nó mơ thấy mình đang đứng ở hồ Cảnh Yên mà ngày trước nó từng đến, hương thơm
của hoa bầu không khí trong lành làm nó cảm thấy rất dễ chịu và điều căn bản là
nó đang bước đi bằng chính đôi chân của bản thân mà không phải xe lăn, đi men
theo rìa hồ chợt nó nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy trắng, làn da trắng muốt
mái tóc dài đen bóng cuốn hút điều duy nhất nó cảm thấy gần gũi với bà là đôi
mắt...rất giống nó.
Nó đứng im mắt nhìn trân trân vào người phụ nữ đang tiến gần về phía mình vuốt
lọn tóc của nó cười hiền rồi biến mất”
Bật giậy sau giấc mơ kì lạ, lần đầu tiên nó cảm thấy đau ở tim một dòng máu đỏ
lại tuôn ra từ mũi nó chảy máu cam mà cũng không phải từ trong giấc ngủ máu đã
chảy và giờ cũng không ngừng chảy ra đã ướt đẫm một vùng ở ga giường nó hoảng
hốt cực độ.
CHOANGGGG!!!
Bình nước từ trên tay Jan rơi xuống nền nhà lạnh tanh, mắt cô còn hoen đỏ nhưng
giờ điều đó không quan trọng
-mày...máu_Jan lắp bắp chạy ngay tới nó, còn BA chạy đi gọi chú nó
***
Vài tiếng sau chú nó từ phòng nó bước ra, măt hơi tái rồi nở một nụ cười tươi
rói như nó có thể sống lại và hội phục ngay tức khắc
Cơ mà điều đó đúng thật, nó từ sau ông bước ra chân đã đi lại được
-Ji chân em/con/mày_tất cả đồng thanh với những gì xảy ra ngay trước mắt mình,
nó đi lại được da mặt hồng hào tuy hơi hốc hác một tí
-con khỏe lại rồi_nó nở một nụ cười, nụ cười tự nhiên và hạnh phúc nhất
-chuyện gì vậy_ông An chạy lại chỗ chú nó, hỏi gấp ông vẫn chưa khỏi bất ngờ
sao có thể xảy ra được, hôm đó chẩn đoán là nó có thể chết bất cứ lúc nào những
sao chuyện này lại xảy ra
-đó là một kì tích, con bé chảy máu ra quá nhiều cữ ngỡ sẽ mất mạng không ngờ
đó là máu độc, số máu đó là tất cả những gì mà căn bệnh đào thải ra
ngoài...đúng là một kì tích, bệnh tim cũng chẳng còn con bé đã khỏe mạnh như
ngày nào rồi_chú nó hớn hở kể ra tình trạng của nó, rồi khẽ liếc sang nó nhìn
nó cười ông có vẻ vui
Hắn ôm chầm lấy nó, tuy hơi bất ngờ nhưng nó để im như vậy nó cũng nhớ vòng tay
này quá lâu rồi và nhớ người con trai đang ôm nó nữa. Biết mình phải rút lui
cho hai người riêng tư trên môi ai cũng nở nụ cười rồi lẻn đi để nó và hắn ở
lại “tâm tình”
-anh xin lỗi em_hắn buông nó ra nhìn sâu vào đôi mắt nâu khói ấm áp của nó
-em biết, NH đã nói cho em tất cả, em mới là người có lỗi_mặt nó có chút buồn
khi nhắc tới chuyện này
-em không có lỗi gì hết, là tại anh
-ừ là tại anh, vậy em phạt anh nhé_nó nháy mắt cười tinh nghịch hắn có chút ngờ
ngợ nó chưa tỏ thái độ này với hắn bao giờ, có lex là do không ở bên nó lâu có
chút bất ngờ vậy thôi
-em muốn phạt anh gì nào?
-mai anh sẽ biết_nó cười rồi nhón chân hôn hắn, một nụ hôn phớt nhẹ nhàng hắn
như bị điện giật đứng bất động cả ngày nay hắn gặp quá nhiều bất ngờ, bộ não không
kịp tiếp nhận mọi thứ “nó hôn hắn ư, ôi hạnh phúc qá” ( =]] )
Nhìn bộ dạng hắn vậy nó bật cười, nụ cười đó vụt tắt khi môi hắn chạm vào môi
nó...một nụ hôn kéo dài chứa đựng nhiều nỗi đau, vui buồn hạnh phúc mà quãng
thời gian dài ấy đã làm nên
HẠNH PHÚC là những gì cả hai cảm thấy bây giờ...
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp lan tỏa khắp mọi
nơi chim hót líu lo trên cành, ong bướm tung tăng bay lượn khắp nơi,... nói tóm
lại hôm nay là một ngày đẹp trời rất thích hợp với một chuyến picnic cho các
cặp đôi tình nhân, mà đúng rồi hôm nay là valentine 14/2
Và cặp đôi đi chơi hôm nay là Khánh-Jan; Quân-BA đương nhiên có cả nó và hắn
còn Khải vẫn lẻ loi một mình thấy mà tội
-mấy đứa đi chơi vui vẻ nhé_ông An vẫy tay nhìn tụi nó đi lên chiếc Lamborghini
màu đỏ chói lóa
-dạ_tất cả đồng thanh ( sao nay ngoan dữ)
-mà giờ đi đâu_Quân lái xa ngoái đầu lại thắc mắc
-Smile Love_3 nàng nhà ta đồng thanh, thích thú.
-em còn mệt liệu có ổn không_hắn nắm tay nó lo lắng hỏi – đúng đó mày nên ở nhà
à không ở lại bệnh viện kiểm tra_Jan nói
-em rất khỏe mà, mày yên tâm đi_nó cười
Trung tâm giải trí Smile Love đang là mục tiêu của bọn nó, đậu xe trước cổng
trung bọn nó trầm trồ về sự thiết kế tinh sảo tinh tế của toàn bộ khu trung
tâm này nhìn khác hẳn ở Việt Nam mà đúng hơn Việt Nam làm gì có, Smile Love
đúng là trung tâm giải trí hàng đầu dành cho người lớn đặc biệt là các đôi tình
nhân, ở đây lúc nào cũng đông khách mặc dù giá cả hơi đắt đỏ một chút
-woa~ đẹp thật_mắt Jan sáng lên chỉ chỏ khắp mọi nơi, rồi kéo Khánh đi tức thì
chen lấn giữa hàng nghìn người chứ không ít
-mình cũng đi thôi anh, để cho bọn họ có không khí riêng tư_BA cười đầy ẩn ý,
Quân cũng chẳng kém gì cô vợ chưa cưới mới đính hôn của mình nhưng vấn đề là anh
nhìn BA cười ranh mãnh chứ không có ý gì với tụi nó.
-chị BA có vẻ anh Quân lại có ý khác đó, chị nên cẩn thận_nó cố tình nói to cho
mọi người cùng nghe, BA mặt đỏ lên vì ngượng lườm nhẹ Quân trong khi cậu vẫn
đứng cười ngó lơ chỗ khác như “vô tội”
Tít...tít đt nó rung lên báo có tin nhắn, đọc tin nhắn xong nó cười nhẹ rồi cất
đt vào túi xách khoác tay hắn đi thẳng trước khi đi còn nhìn BA cười làm cô
ngượng hơn nữa.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian